Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Mẹ khóc lặng đếm từng ngày rời xa con gái bé bỏng

Em bật khóc, nói với tôi trong tiếng nghẹn đắng ngắt. 2 năm, quãng thời gian là quá đủ cho những đau đớn hành hạ, cho niềm tin bị đánh gục khi em phải hàng ngày, hàng giờ chống chọi với căn bệnh suy tủy xương đã bước vào giai đoạn muộn. Em là Trần Thị Thùy Linh (24 tuổi)- người mẹ trẻ đang ngày đêm vật lộn với nỗi nhớ con khôn cùng. dịch vụ báo cáo thuế hàng tháng
“Em nó bị bệnh cũng đã 2 năm rồi cháu ạ, khi đó bé Bảo Châu mới vừa tròn 1 tuổi thôi. Con bé khóc ngặt nghẽo đến tím cả mặt khi mọi người giằng cháu nó ra để cho mẹ nó đi cấp cứu. Nhìn hai mẹ con nó, cô đau đớn mà không biết làm sao” – cô Nguyễn Thị Lụa (mẹ của Linh) nghẹn ngào.
Nằm trên giường bệnh, Linh chỉ cảm nhận những cơn đau đang như cắt cứa sâu vào tận cơ thể của mình chứ hoàn toàn không còn nhìn thấy. Đôi mắt mờ đục gần như không còn phản xạ, em bảo: “Về đến nhà, con bé nó chạy ra ôm em mà em cũng không nhìn thấy nên bước đi qua nó làm nó tủi thân, nó khóc chị ạ. Sao em lại ra thế này chịị ơi?”. dịch vụ thành lập công ty
Là người điều trị cho em, bác sĩ Hoàng Hà Anh – Khoa bệnh máu tổng hợp 1, Viện huyết học truyền máu TW cho biết: “Bệnh nhân Linh có khối máu tụ trong mắt nên không nhìn thấy nữa. Tại đây chúng tôi cũng đã chuyển bệnh nhân sang viện Mắt TW để thăm khám và mổ nhưng vì lượng tiểu cầu của em quá thấp, chỉ đạt 30.000 – 40.000 trong khi đó với người bình thường phải đạt từ 150.000 đến 400.000 tiểu cầu/ml máu, vì thế không thể tiến hành ca mổ để lấy khối máu tụ ra”.
Về căn bệnh suy tủy xương của Linh, bác sĩ Hà Anh cũng cho biết thêm: “Tình trạng của Linh rất nguy cấp khi tủy thì bị suy hoàn toàn, hiện tại bệnh nhân được truyền máu và truyền tiểu cầu để duy trì sự sống. Về hoàn cảnh gia đình nghèo khó của em chúng tôi cũng nắm được nên rất thương em, mong là em sẽ được giúp để tiếp tục được sống, chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo này”. dịch vụ kế toán thuế báo cáo tài chính tại tp hcm
Chia tay em, lúc đó Linh vẫn không ngừng thôi khóc. Em bảo nhớ con lắm, nhớ nó cứ bi bô ‘Mẹ Linh, mẹ Linh” mỗi khi em trở về nhà, nhớ cả cái dụi đầu vừa như giận dỗi, vừa như bắt đền của con khi mẹ đi lâu quá chẳng về. Tất cả như bủa vây, như bắt Linh phải khóc... để nước mắt nó thành sông, thành biển nhưng cũng không sao lấp đầy nỗi đau đớn trong lòng em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét